Những vị trưởng lão đại sư thường có rất nhiều đệ tử, bao gồm cả người xuất gia và cư sĩ. Và trong số những đệ tử đó có cả những người tốt và xấu. Đặc biệt là trong số các tỳ-kheo: có rất nhiều người tốt, và một vài người xấu lẫn lộn. Một trong những tỳ-kheo gần gũi với Ngài có xu hướng hơi thoải mái trong việc lấy đồ mà không được phép. Mọi người đã báo cáo điều này cho Ngài, nhưng Ngài có xu hướng không nói gì về nó.
Một lần, khi Ngài cần một thứ gì đó mà vị tỳ-kheo này đã lấy, Ngài yêu cầu một tỳ-kheo khác đi hỏi về nó, nhưng tỳ-kheo đầu tiên phủ nhận việc đã lấy. Tỳ-kheo thứ hai trở về báo cho Ngài biết sự phủ nhận của vị đầu tiên. Ngài không phàn nàn, chỉ đơn giản nói rằng:
“Một số tỳ-kheo quá chú tâm vào việc tuân thủ 227 giới luật mà quên mất việc giữ năm giới.”
—
Not even the five precepts
Great senior monks tend to have lots of students, both lay and ordained. And among those students are people both good and bad. Especially among the monks: There are lots of good ones, with a few bad ones mixed in. One of the monks close to Luang Pu tended to be a little too casual about taking things without permission. People would report this to Luang Pu, but he tended not to say anything about it.
Once, when he wanted something that this monk had taken, he asked another monk to go ask after it, but the first monk denied having taken it. The second monk came back to inform Luang Pu of the first monk’s denial. Luang Pu didn’t complain, but simply said this:
“Some monks are so intent on observing the 227 precepts that they forget to observe the five.”
Want to print your doc? This is not the way.
Try clicking the ⋯ next to your doc name or using a keyboard shortcut (