Cùng quay ngược thời gian trở lại một chút về những sự kiện gần 100 năm trước. Nhóm của Luang Pu gồm bốn vị sư và sa-di đã tách ra khỏi nhóm của Ajaan Mun và lang thang qua huyện Thaa Khantho ở tỉnh Kalasin. Trong khi đi qua khu rừng rậm rạp, họ đã gặp phải đủ loại nguy hiểm và khó khăn: mọi loại thú dữ và đặc biệt là bệnh sốt rét. Cuối cùng, một vị sư không thể chống chọi lại được bệnh tật, đã chết một cách đáng thương ngay trước mặt các vị sư khác. Điều tồi tệ hơn, khi Luang Pu tách nhóm cùng một sa-di nhỏ vào một khu rừng hoang dã gần làng Kut Kawm, sốt rét đã cướp đi mạng sống của sa-di ngay trước mắt Ngài. Luang Pu chỉ có thể đứng nhìn trong sự bất lực hoàn toàn, đơn giản vì thiếu thuốc để điều trị bệnh.
Bây giờ cùng quay trở lại với các sự kiện ngay sau 4 giờ sáng ngày 30 tháng 10 năm 1983. Điều kiện hoang dã ấy một lần nữa xuất hiện trong phòng của Luang Pu, bởi dù Ngài đang bệnh nặng nhưng không có một y tá nào, không có một giọt nước muối nào xung quanh. Chỉ có các đệ tử xuất gia của Luang Pu xếp vòng tròn quanh Ngài, như thể đang bảo vệ sự tự do tuyệt đối của Ngài để từ bỏ thân xác trong cái chết không để lại dấu vết — hoàn toàn thuần khiết, yên tĩnh và bình thản.
—
A moment of wilderness in the city
Let’s go back in time for a moment to some events nearly 100 years ago. Luang Pu’s group of four wandering monks and novices had split off from Ajaan Mun’s group and were wandering through Thaa Khantho district in Kalasin province. As they went through the dense forest, they encountered all sorts of dangers and difficulties: every kind of wild animal and, in particular, malaria. Finally, one of the monks, unable to fight off the disease, died in a pitiful way right in front of his fellow monks. Worse than that, when Luang Pu split off from the group accompanied by just one small novice into another forest wilderness near Kut Kawm village, malaria came and took the life of the novice right before his eyes. Luang Pu could do nothing but look on in utter dismay, simply because he lacked the medicine to treat the disease.
Now come back to the events just after 4:00 a.m. on October 30, 1983. That same condition of wilderness returned for a moment in Luang Pu’s room, for although he was seriously ill there wasn’t a single nurse, not a single drop of saline solution anywhere around. There were simply Luang Pu’s monastic students circled around him, as if protecting his total freedom to put down his body in a death that left no traces—completely pure, quiet, and calm.
Want to print your doc? This is not the way.
Try clicking the ⋯ next to your doc name or using a keyboard shortcut (