Nhiều người, thậm chí cả mình đã từng nghĩ trưởng thành đồng nghĩa với việc độc lập, tự lo được.
Khi bạn không còn phụ thuộc vào gia đình, trở nên độc lập về thể chất, tinh thần, tình cảm, tài chính … bạn hoàn toàn có thể chăm lo cho bản thân, đó là lúc bạn trưởng thành.
Nhưng thực tế không phải vậy.
Có một sự thực là khi càng trải nghiệm, chúng ta càng hiểu bản chất của thế giới là tương tác, gắn kết giữa người và người. Bạn không thể một mình làm nên chuyện, càng không thể sống một mình… hiểu được điều này đánh thức một cảm giác khiêm nhường lành mạnh, và bạn có nhu cầu hợp tác cùng người khác hơn. Đó là dấu hiệu của trưởng thành.
Trưởng thành không phải là Độc Lập (một mình) mà là Tương thuộc (cùng nhau), không phải chỉ đơn giản là “sống” mà là “chung sống”.
Khi Độc Lập, bạn sẽ có xu hướng nói: Tôi, Tôi có thể làm được, tôi tự lo, My Way (cách của tôi).
Nghe có vẻ hay phải không, nhưng khi Tương thuộc, bạn sẽ còn hay hơn. Bạn sẽ nói: Chúng ta, chúng ta có thể làm được, cùng nhau chúng ta có thể nghĩ ra cách tốt hơn - Our way.
Bằng cách này hay cách khác, chúng ta luôn là một phần của thế giới tương tác này, ở đó cần những người trưởng thành.
Những người tương thuộc, những người luôn nói “our way” sẽ tìm được chỗ đứng, lòng tin của người khác.
Mình nhớ nhà thơ Tản Đà có viết:”Dân 90 triệu ai người lớn? Nước mấy ngàn năm vẫn trẻ con?”