Chiều muộn, Saigon mưa tầm tã, ai cũng hối hả ra về trong làn mưa.
Lúc dừng đèn đỏ, xe mình đậu sau một anh xe ôm công nghệ nhỏ nhắn; bất giác anh quay lại nhìn xe mình vẫy vẫy.
Ngồi
trong xe, mãi mình mới nhận ra ảnh vẫy mình; theo phản xạ mình giơ tay vẫy lại.
Rồi ảnh ra hiệu
tay, nắm xoè nắm xoè, kiểu ám hiệu là bật đèn xe lên. Té ra về vội, mình quên bật đèn xe chạy cả chục km.
Mình bất ngờ quá, bật đèn, gật đầu rồi vẫy tay ra hiệu cảm ơn ảnh.
Anh gật đầu cười thiệt hiền, giơ tay làm hiệu OK
Đèn xanh. Mọi người di chuyển.
Ngay phía trước là ngã tư Nguyễn Văn Linh hư đèn tối hù, giả sử không có ảnh nhắc bật đèn, có lẽ mình đã gặp rủi ro khi đi qua đây.
Mình cứ suy nghĩ mãi về anh chàng ấy, lúc ấy mình cảm thấy thật cảm kích và thấy mình trở nên nhỏ bé trước hành động tử tế của ảnh.
Mình đọc từ một người anh đáng kính rằng, trong một xã hội văn minh con người ta được tôn trọng và yêu mến theo các cấp độ tăng dần: Tài Sản, Trí Tuệ, Nhân Cách.
Khi đó những người có nhiều tài sản như Bill gates hay Elon Musk vẫn sẽ cúi đầu kính trọng những bậc tri thức như nhà vật lý Einstein hay Newton. Và những bậc tri thức như Einstein hay Newton vẫn sẽ cúi đầu khi gặp Mahatma Gandhi, hay Mẹ Teresa vì nhân cách cao cả của họ.
Trong trường hợp này, mình kính trọng và ngưỡng mộ xe anh ôm công nghệ nọ vì nhân cách và sự tử tế của ảnh.
Có lẽ khi Einstein nói “Đừng cố gắng trở thành một người thành công, mà hãy cố gắng trở thành một người có giá trị” cũng có cùng ý tưởng này.
Khi một xã hội có nhiều người theo đuổi giá trị, ta sẽ có thêm nhiều hơn những anh tài xế, cô lao công, chị giáo viên yêu nghề, chu đáo; thay vì ai ai cũng mong muốn làm những công việc hào nhoáng, hấp dẫn.
Khi đó người ta cũng chẳng cần bận tâm nhiều đến học vị, tài sản để được mọi người tôn trọng… mà chỉ đơn giản là làm một người tử tế.
Trùng hợp một chút, chiều nay mình nói với một bạn mới trong công ty: Nếu em đi làm với tâm thế mong muốn tạo ra giá trị, khẳng định bản thân mình; thì mọi người sẽ tự động lắng nghe em; em không cần phải chứng tỏ gì cả.