“Bạn càng yên Lặng bao nhiêu, bạn càng lắng nghe được nhiều bấy nhiêu”
“Bạn càng yên Lặng bao nhiêu, bạn càng lắng nghe được nhiều bấy nhiêu”
Một ngày, bạn tìm đến ai đó để tâm sự; bạn sẽ thích người ấy như thế nào:
A. Yên lặng lắng nghe bạn, để bạn nói hết câu chuyện; thi thoảng gật đầu, cười, nhìn vào mắt bạn để cho bạn biết họ đang chú tâm.
B. Liên tục cắt ngang, trả lời, khuyên bảo…trong từng câu nói của bạn. Ví dụ bạn bảo buồn, người ấy bảo “đừng buồn, còn nhiều người khó hơn mình mà”.
Chắc là bạn sẽ thích người A hơn, đơn giản vì bạn cảm thấy họ đang lắng nghe, đồng cảm; chứ không phải lên lớp bạn. Họ nghe để hiểu bạn, chứ không phải nghe để trả lời bạn.
Trong trò chuyện, đôi khi vấn đề không phải là những câu trả lời, vấn đề là cảm giác kết nối “connected” giữa hai người.
Và đôi khi, yên lặng lắng nghe lại là cách để tạo ra kết nối nhanh nhất.
Bạn càng yên lặng bao nhiêu, bạn càng lắng nghe và thấu hiểu người khác nhiều bấy nhiêu.
Vậy đấy, hãy là một cái cây xanh mát, xum xuê bóng lá để mọi người tìm đến dưới bóng cây nghỉ ngơi, an tâm chia sẻ, trò chuyện.