Hôm nay đánh dấu sự bắt đầu của mùa an cư kiết hạ. Dĩ nhiên, vào thời điểm này của năm ở California, chúng ta không có nhiều mưa, nhưng ở Nam và Đông Nam Á, đây là thời điểm mà mùa mưa bắt đầu. Ngày xưa, mọi người thường phàn nàn về việc các tỳ kheo đi lang thang trong thời gian này. Mọi người đã trồng các loại cây trồng, rễ cây bị lầy lội. Họ không thích ý tưởng về việc mọi người đi lang thang, có thể giẫm đạp lên mùa màng của họ. Vì vậy, Đức Phật đã thiết lập kỳ an cư, một thời gian cho các tỳ kheo ở lại một chỗ.
Chúng ta quyết tâm sẽ ở đây từ bây giờ cho đến trăng tròn vào tháng Mười. Chúng ta ở đây mỗi ngày. Trừ khi bạn có việc gì cấp bách, việc gì thực sự cần đi xa, và ngay cả khi đó bạn chỉ có thể vắng mặt tối đa bảy ngày liên tiếp. Đây cũng là thời gian để chúng ta được hưởng lợi từ sự đồng hành của nhau, sự hỗ trợ lẫn nhau trong việc tu tập. Đây là điều mà chúng ta phải suy nghĩ kỹ, bởi vì thường thì sống chung với nhau, thay vì là sự hỗ trợ cho nhau trong việc tu tập, chúng ta lại trở thành trở ngại cho nhau. Vì vậy, chúng ta nên suy nghĩ về cách chúng ta có thể hưởng lợi từ kiến thức của người khác, kỹ năng của người khác, và làm thế nào chúng ta có thể đóng góp cho sự tu tập của họ. Vì vậy, ngoài việc quyết tâm rằng bạn sẽ ở đây trong ba tháng, chúng ta cũng có thể suy nghĩ về những gì Đức Phật đã nói về sự quyết tâm.
Chúng ta quyết tâm, tất nhiên, hướng về sự kết thúc của sự khổ đau. Điều này, về cơ bản, Sariputta, một trong những đại đệ tử của Đức Phật, đã liên hệ với việc kìm nén ham muốn và dục vọng, và quyết tâm về tự do tuyệt đối, quyết tâm hướng về giải thoát. Đức Phật dạy rằng chúng ta hãy hoàn thành bốn sự quyết tâm. Đầu tiên là sự quyết tâm phát triển trí tuệ, bởi vì trí tuệ giải thoát chúng ta khỏi những ô nhiễm là trí tuệ cao quý nhất. Chúng ta quyết tâm hướng về sự thật. Nibbana, điều mà Đức Phật gọi là không lừa dối, là sự thật cao quý nhất. Sự buông bỏ. Chúng ta quyết tâm hướng về sự tĩnh lặng. Khi tâm được giải thoát khỏi các ô nhiễm của nó, nó đạt đến sự tĩnh lặng cao quý nhất. Đó là bốn khía cạnh của con đường chúng ta đang đi.
Tuy nhiên, chúng ta không đợi chúng xuất hiện ở cuối con đường. Chúng ta phát triển chúng khi chúng ta tu tập. Vì vậy, bạn có thể nhìn vào việc tu tập của mình ngay bây giờ. Bạn thiếu trí tuệ ở đâu? Bạn thiếu sự trung thực ở đâu? Bạn thiếu sự buông bỏ ở đâu? Và bạn thiếu sự bình tĩnh ở đâu? Điểm yếu của bạn là gì? Bạn có thể làm gì để củng cố điều đó? Bởi vì bạn muốn kết hợp tất cả chúng lại với nhau. Bởi vì chúng hỗ trợ lẫn nhau. Trí tuệ của chúng ta là khi chúng ta nhận ra rằng, ví dụ, sự buông bỏ không phải là sự thiệt thòi. Đó là một sự đánh đổi. Bạn đang trao đổi điều không tốt bằng cho điều tốt hơn. Trao đổi những thứ của thế giới cho những thứ thuộc về tâm. Trí tuệ cũng làm tăng chất lượng của sự trung thực. Một khi bạn đã quyết định, bạn sẽ quyết tâm về điều gì đó, bạn thực sự phải tuân theo nó. Và bạn sẽ gặp phải những trở ngại. Như Đức Phật đã nói, có bốn loại hành động trên thế giới. Những thứ bạn muốn làm và sẽ mang lại kết quả tốt trong thời gian dài. Những thứ bạn không thích làm và sẽ mang lại kết quả xấu trong thời gian dài. Những thứ đó không cần nhiều trí tuệ. Những thứ bạn thích làm mang lại kết quả tốt, bạn sẽ làm chúng, không vấn đề gì. Những thứ bạn không thích làm mang lại kết quả xấu, không vấn đề gì. Vấn đề là hai loại khác. Những thứ bạn thích làm nhưng bạn biết sẽ mang lại kết quả xấu trong thời gian dài. Và những thứ bạn không thích làm nhưng bạn biết sẽ mang lại kết quả tốt trong thời gian dài. Đó chính là thước đo của trí tuệ, là cách bạn có thể thuyết phục bản thân làm những điều bạn không thích làm, nhưng sẽ mang lại kết quả tốt, và thuyết phục bản thân không làm những điều bạn muốn làm, nhưng sẽ mang lại kết quả xấu lâu dài. Vì vậy, bạn cần loại trí tuệ đó để hành động tuân theo sự quyết tâm của mình.
Trí tuệ cũng giúp tăng trưởng sự tĩnh lặng (định tâm). Sự tĩnh lặng giúp tăng trưởng trí tuệ. Bởi vì khi chúng ta nhận thức được điều gì đang xảy ra trong tâm của chúng ta, chúng ta bắt đầu thấy rõ điều gì là sự rối loạn trong tâm. Và sự loạn tâm không đến từ bên ngoài. Đây là xu hướng chúng ta có. Chúng quá nhiều để đổ lỗi cho các vấn đề của chúng ta vào người bên ngoài, tình huống bên ngoài, thời tiết, bất cứ điều gì. Nhưng điểm chính của giáo Pháp của Phật, điểm chính của Tứ Diệu Đế là nguyên nhân gây ra khổ đau nằm bên trong. Những thứ bên ngoài chỉ là cái cớ. Nguyên nhân thực sự là sự bám víu và khao khát, ham muốn và dục vọng của chúng ta. Vì vậy, khi bạn hiểu điều đó, bạn nhìn vào bên trong và bạn có thể thấy bạn đang tự làm phiền mình như thế nào. Hoặc khi tâm trí bắt đầu lắng xuống, bạn quen với việc ở trong một trạng thái bình tĩnh nhất định, bạn cũng có thể bắt đầu phân tích điều đó. Bởi vì ngay cả trong các trạng thái định tâm cao nhất, vẫn có một số sự nhiễu loạn đến từ bên trong. Đó là lý do tại sao những trạng thái định tâm đó không phải là tối thượng. Vì vậy, bạn muốn nhìn ra điều đó. Làm cho tâm thực sự định tĩnh, xem nơi nào vẫn còn nhiễu loạn? Ta đang đóng góp vào điều đó như thế nào? Và đôi khi nó nằm trong các yếu tố đầu tiên đã giúp bạn tập trung, như suy nghĩ hướng tâm (tầm) và đánh giá (tứ). Bạn phải hướng tâm (tới hơi thở) để tâm lắng xuống với hơi thở. Bạn điều chỉnh hơi thở để phù hợp với tâm, điều chỉnh tâm để phù hợp với hơi thở. Nhưng đến một thời điểm nào đó, bạn không cần phải điều chỉnh nữa. Sự phù hợp trở nên hoàn hảo, hoặc đã đủ phù hợp. Nhưng nếu tâm cảm thấy không thoải mái, nó sẽ không tự nói chuyện với chính mình. Vì vậy, bạn phải học cách sống với trạng thái tâm nơi chỉ có nhận thức giữ bạn ở đó. Đó là một ví dụ về những gì bạn có thể tìm kiếm. Về mặt sự định tĩnh giúp với trí tuệ của bạn, tâm càng tĩnh lặng, bạn sẽ thấy những điều tinh tế hơn. Sự thật, sự buông bỏ, sự tĩnh lặng, tất cả làm việc cùng nhau.
Vì vậy, hãy xem xét việc tu tập của bạn. Nó thiếu gì? Đối với nhiều người trong chúng ta, đó là sự định tĩnh. Nhưng bạn cũng sẽ thấy có rất nhiều thứ bạn không sẵn lòng từ bỏ. Xem xét cách bạn dành thời gian của mình trong ngày, khi bạn không thực sự đang thiền định. Tại sao? Tại sao bạn không thể từ bỏ điều đó? Vì vậy, Đức Phật nói về sự tỉnh thức. Ngài mô tả nhà sư lý tưởng, người chỉ ngủ bốn tiếng một đêm. Đó là một nhà sư không mang một trách nhiệm nào khác. Nhưng tỉnh thức không chỉ có nghĩa là ngủ ít một chút. Nó còn có nghĩa là khi bạn trải qua thời gian còn lại của ngày, bạn cố gắng liên tục làm sạch tâm trí của mình khỏi bất kỳ phẩm chất nào gây cản trở. Nói cách khác, bạn muốn luôn luôn tỉnh táo và tỉnh thức suốt cả ngày với những gì đang diễn ra trong tâm của bạn. Vì vậy, bạn còn không tỉnh thức theo thuật ngữ của Phật giáo ở chỗ nào? Xem xét cuộc sống của bạn. Xem xét việc tu tập của bạn. Nghĩ về câu hỏi mà Đức Phật đã yêu cầu bạn tự vấn: Ngày và đêm trôi qua, trôi qua, tôi đang trở thành gì? Hãy hỏi ngay bây giờ. Những gì bạn đang trở thành phụ thuộc vào những gì bạn đang làm. Đó là loại người bạn đang trở thành. Chúng ta đều bắt đầu với những hy vọng tươi sáng. Hy vọng của bạn vẫn còn tươi sáng chứ? Nếu có bất kỳ lý do nào khiến chúng không còn tươi sáng, bạn phải tự hỏi tại sao. Bạn thiếu gì về trí tuệ, sự thật, sự từ bỏ, và sự tĩnh lặng? Hãy tìm ra những gì bạn có thể làm trong kỳ nhập hạ để bù đắp cho thiếu sót đó.
Chính theo cách này mà thời gian của chúng ta bên nhau trở nên hiệu quả. Chúng ta giúp đỡ nhau trên con đường tu tập. Chúng ta tôn trọng sự định tâm của nhau. Làm việc cùng nhau trở thành nguồn vui và niềm vui đó trở thành lý do khác để cho phép tâm trí lắng đọng với cảm giác hài lòng khi ở đây. Vì vậy, chúng ta có thể tập trung vào lĩnh vực mà Đức Phật nói rằng ta nên không thoả mãn với phẩm chất của tâm của ta. Rằng bạn có thời gian và năng lượng và cơ hội để tập trung vào bất cứ kỹ năng nào bạn còn thiếu. Cố gắng phát triển chúng càng xa càng tốt.
Want to print your doc? This is not the way.
Try clicking the ⋯ next to your doc name or using a keyboard shortcut (